31. Người ta có thể quên đi điều bạn nói, nhưng những gì bạn để lại trong lòng họ thì ko bao giờ nhạt phai. 32. Trong khi đau khổ, người ta nhận ra bạn bè . 33. Con người trở nên cô đơn vì trong cuộc đời, thay vì xây những chiếc cầu người ta lại xây những bức tường. 34. Chồng hờ hững nói: "Vợ bận rộn tối ngày, mỗi lần chồng động vào đều bảo mệt nên chồng nhờ người khác làm việc đó giúp vợ thôi". Tôi tức giận quát vào mặt chồng: "Anh không chịu ra ngoài kiếm tiền, bây giờ tôi phải làm thay anh. Thế mà ở nhà rảnh rỗi quá lại sinh ra bồ bịch, anh quá đáng lắm. Chúng ta chia tay đi". 31 Tháng Tám, 2017 34.097 Lượt xem Góc báo chí Biết những câu nói nổi tiếng dưới đây của người Do Thái bạn sẽ hiểu được vì sao họ lại thông minh và giàu có như vậy. 1. Tài sản có thể trở về số 0 nhưng kiến thức phải càng ngày càng mở rộng. 2. Thời gian tốt nhất để trồng cây là vào 20 năm trước. Thời gian tốt thứ hai là ngay bây giờ. 3. Ví dụ của dấu hiệu này là trong cuộc họp, họ chỉ tập trung cập nhật trạng thái làm việc thay vì tập trung vào phát triển và mục tiêu công việc. Đối với những người đang phân vân không biết sếp mình tốt hay tệ, DeMase gợi ý nên viết nhật ký khi có bất kỳ một tương tác gây khó chịu nào đó xảy ra. Chúng ta thường trực ý thức biết rõ sự đúng và sự sai, thường trực quán sát tất cả mọi điều kiện (trạng thái) đang khởi sinh trong tâm. Khi tâm phóng nghĩ về điều gì, nó đang có trạng thái sân hay tham, chúng ta ý thức biết rõ về điều đó. Ta luôn tỉnh giác biết điều Vay Tiền Nhanh. Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề nhất định ta sẽ trở thành bạn gái của thật ra lúc đó ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết tên của hắn có thể, căn bản là không hiểu tình yêu là là khi đêm về, ta rất hay nằm mơ thấy hắn. Sau khi tỉnh dậy, tim vẫn còn rộn rã không năm trôi qua, trong ngày báo danh vào đại học, ông trời lại an bài cho chúng ta gặpnhau lần nữa. Ta phát hiện, ta vẫn còn nhớ như in khuôn mặt cùng đôi dép lê muôn đời không đổi của nên, lại giống như trước kia, ta quyết định, hắn phải là người của này đã ăn vào tâm tưởng của ta từ rất lâu rồi. Nhưng mỗi lần bất đắc dĩ gặp nhau lại luôn luôn bỏ vậy chưa từng kể cho bất cứ ai nghe, cũng không có ai có thể tâm sự. Cuối cùng, trở thành bí mật chôn sâu dưới tận đáy trừ lần đó, ta không ngại công khai nội tâm một cách trắng trợn trước mặt công tiếc, vẫn như cũ, không có ai hiểu đến khi còn bé, có người đã nói với cha ta ―Ông có một đứa con gái thật khác thường.‖Cha ta cười khổ, ha ha cười nói ― Ông thật khách khí.‖Có lẽ, ai ai cũng từng phát khi những đứa con gái khác luôn để bím tóc, ta ăn trộm của mẹ năm đồng, chạy ra tiệm cắt tóc rồi ra về với một cái đầu trọc đó, lưu hành nhất chính là bộ phim ‗Trái tim mùa thu… Phim Hàn, nhân vật chính đều bị ung trọc đầu xong, ta vừa ho khan vừa kể lể với đám bạn là ta mắc bệnh nan y, sắp chết trường chỉ có một mình ta mặc váy để đầu trọc. Bọn họ đều nhìn ta với ánh mắt khácthường, ta cảm thấy vô cùng đắc qua là không có ai hiểu ta thôi chứ thật ra, ta cảm thấy mình rất thông minh, là thông minh tuyệt ngày nọ, lớp chúng ta có một giáo viên thực tập, là sinh viên đại rất thích cô ấy. Để tỏ lòng hoan nghênh nhiệt liệt, ta ở trước mặt mọi người xốc váy cô đỏ mặt, mắng ta là đồ biến hồ chỉ trong nháy mắt này, ta đã tìm được mục tiêu của đời mình. Cảm thấy cô ấy thật sắc bén, có thể nhìn thấu nên bắt đầu kể từ hôm đó, cứ mỗi lần cô giảng bài là ta lại hỏi. Học sinh giỏi mà!Ta hỏi cô Hôm nay cô mặc quần lót màu gì? Áo lót màu gì?Nhưng cô chỉ luôn im lặng nghẹn ngào, chỉ tay vào người ta nói ―Tương Hiểu Mạn, em cút ra ngoài cho tôi.‖Sau lại nghe nói, tính cách của cô trở nên táo bạo đến đây, ta xin được tự giới thiệu. Ta tên là Tương Hiểu trung bình từ thời tiểu học cho đến bây giờ chưa từng thay đổi, không cao không thấp, đúng chuẩn đó môn ngữ văn, cho đến bây giờ, đều là nhân gây ra hình như là do viết văn. Thầy giáo ngữ văn ngay cả một điểm cũng không thèm bố thí cho ta, luôn bị ta chọc tức đến nỗi lạnh run, xanh cả chí còn xé nát bài thi của ta ra thành từng mảnh. Từ đó không thèm chấm bài ta về sau, căn bản là không thèm thu bài thi của ta thân ta thấy mình viết văn rất khá. Ví dụ như bài tập làm văn ―Động vật em thích nhất‖, ta đã rất hài kể lại tường tận ta đã giết lầm con gà con như thế có điều, phần trọng điểm là miêu tả hình dáng lúc con gà con chết đi. Có thể nói là một hình tượng sinh ―Việc làm khó quên nhất‖, ta tường thuật cụ thể và chi tiết tình hình khi ta rình xem một đôi tình nhân đánh dã chiến trong công viên, còn linh hoạt vận dụng rất nhiều từ ngữ sinh bọn họ đọc không hiểu được văn phong của ta, cũng không thể nào hiểu nổi thế giới nội tâm của để đảm bảo điểm số trung bình, thi số học ta chưa từng lơi lỏng. Bởi vậy, thầy số học vô cùng yêu thích thi tiểu học đạt điểm tối đa cũng chẳng là gì, chỉ có điều, mỗi một bài ta đều dùng ba, bốn cách để giải đề. Từ đó, vừa trông thấy ta là hai mắt thầy lại sáng khi thi vào cấp một trung học, một bạn gái mặc đồng phục của trường Hoa Gia, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi qua mặt ta. Bộ đồng phục học sinh kia đá lông nheo với ta một cái, ta lập tức bị mê váy màu xanh đậm rất đẹp, rất thích hợp với khí chất phiêu dật của liền điền vào nguyện vọng là Hoa Gia, đúng như ý nguyện của khoảng thời gian đó, bà đỏ mắt tẩm bổ cho ta, cầu xin tổ tiên phù đó là thi ngữ văn, ta biết điều viết một hai câu đối ‗Trên trời xanh thẳm mây trắng bay; Bên dưới mây trắng con ngựa chạy.‖Bài này đã khiến cho giám khảo vô cùng tâm đắc. Điểm số đột phá, tốc hành song ngữ văn của ta, nghe nói đã giận đến mức ngã lăn xuống đất không dậy nổi, nói ta nhất định là cố cao minh giám! Mẹ ta nhận được phiếu điểm, mừng rỡ như điên. Đem gói tất cả số thuốc bổ ta uống còn thừa lại, tặng hết cho mọi người. Khi đó, ta cũng không có lấy một câu dị nghị!Dù sao cũng đã uống đến ngấy khi trở về, mẹ ta lôi từ trong nhà bếp ra một con dao thái, uy hiếp bắt ta phải để tóc nói với bà ―Mẹ thấy chỗ nào thuận mắt thì cứ chém!‖Kết quả, mẹ ta nói ―Con nhãi, mày mà không để tóc thì tao tự sát! Cho mày chết đói!‖Bốn chữ cuối khiến ta vô cùng rúng cuộc hiểu ra, tại sao mẹ lại có thể sinh ra ta. Bà chính là cao thủ tuyệt thế, thâm tàng bất lộ trong truyền liếc mắt đã có thể nhìn thấu nhược điểm của vai, ta chịu đó, tự điều chỉnh cho dáng vẻ bề ngoài trở lại bình hận biết bao. Dù sao đầu trọc như vậy, vốn dĩ có thể khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, tạo nên một trực quan ấn vậy, lần đầu tiên trong đời ta gặp phiền não, lo lắng từ nay sẽ không còn ―vừa nhìn đã hiểu‖.Dù sao thì ta vẫn là một học sinh giỏi, cũng không làm mấy chuyện sỉ nhục nội quy trường học như xỏ lỗ tai, nhuộm tóc hoặc xăm mình linh tinh. Cùng lắm chỉ là cạo trọc đầu mà thôi – loại hành vi này nội quy nhà trường không có quy định nhưng người bình thường cũng sẽ không làm.***Ta là một loài động vật có giác quan tiêu chuẩn, cũng lười nhìn xuyên qua vẻ ngoài để nhận ra bản một cách đơn giản, ta chỉ tin tưởng vào đôi mắt của vào Hoa gia gần như là đương nhiên. Chỉ có điều, bầu không khí sục sôi tinh thần học tập này ít nhiều cũng làm cho hứng thú của ta rã con người sống trên đời, có hàng trăm hàng ngàn điều ngoài ý muốn. Như vậy mới bất ngờ, mới khiến cho cuộc sống tràn đầy hy gặp Quách Tiểu đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã không thể rời mắt một canh giờ mà ta quan sát hắn, hắn đã soi gương một trăm năm mươi sáu lần, tính cả lúc nhìn vào mắt kính của người nói chuyện đối diện, lúc đi ngang qua cửa kính màu đen của tủ đựng bình cứu hỏa, cửa sổ xe hơi, còn có cả một cái gương tùy thân nữa…Hắn luôn cẩn cẩn thận thận tránh bị người khác chạm vào. Phàm là biến thái, ai cũng đều sở hữu một thứ gì đó mà bản thân rất mê. Rất rõ ràng, hắn là kẻ tự luyến bệnh yêu bản thân.Hắn liên tục vuốt tóc, vô số lần chỉnh trang quần áo, bước đi thành một đường thẳng mặt, chẳng biết vô tình hay cố ý, luôn nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, biểu lộ sự ưu thương sáng này, ta liền xác định được tâm ý của mình Tự dưng ta muốn kết canh giờ đã đủ để ta khẳng định, trình độ tự kỷ của hắn đã đạt đến cực hạn, xứng đáng được liệt vào hàng ngũ biến còn là cực phẩm trong số biến nhìn hắn, ánh mắt lấp là kẻ biến thái lưu lạc, mới gặp mà như đã quen biết từ khỏi cảm thán, thế giới này quả thật không thiếu biến thái, thiếu chăng chỉ là một đôi mắt biết phát hiện biến sao, đôi mắt này, ta nghĩ. Nói không chừng, ta có thể cùng hắn thành lập một câu lạc bộ biến thái ở Hoa Gia, tuyển nhận các nhân sĩ trong giới biến thái gia nhập liên đó, có người bên cạnh hắn nhìn ta, thật sự nhịn không được, nói ―Bạn nữ kia nhìn bạn đã một canh giờ rồi kìa.‖―Ai?‖Ta thầm nghĩ, phải tận dụng thời cơ. Đi tới, bất ngờ cầm tay của Quách Tiểu Bảo, cười nói―Đồng chí! Gặp được nhau trong biển người mênh mông này, chúng ta thật là may mắn!‖Hắn cau mày giật tay ra, rõ ràng là vô cùng bất mãn với cử chỉ của ta, nói với người bên cạnh―Mình đâu có quen cô ta.‖ Rồi quay qua ta phun ra một câu ―Một canh giờ? Biến thái!‖Nhất tự thành châm!Ta ngây người. Chỉ với một cái liếc mắt, hắn đã có thể nhận ra! Quả nhiên là đồng đạo, hân hạnh hân hạnh!Vì vậy, ta gật đầu, sau đó cười, nói với hắn ―Chúng ta nói chuyện riêng đi.‖Người bên cạnh hắn muốn tiếp lời, ta nghiêm túc ngăn cản ―Đồng loại nói chuyện, người bình thường không nên xen vào.‖Ta quyết định, trước tiên phải dùng một ca khúc để cảm động Quách Tiểu Bảo, kéo gần khoảng cách giữa ta và hắn ‗Tình ca độc thân.Tiếng ca êm tai, vang dội khắp sân trường.―…Người bình thường nhiều như vậyBiến thái lại có mấy ngườiTìm một người biến thái, biến thái, người biến thái, biến tháiĐến từ biệt độc thân…‖Chưa hát hết bài, người qua đường đã nhìn ta với ánh mắt quá độ tiến lên trạng thái chân giác quen thuộc mà khắc sâu không gì so sánh được. Trong khoảng khắc đó, đáy mắt ta ầng ậc Quách Tiểu Bảo thì chạy trốn chết. Hiển nhiên là hắn còn chưa phát hiện ra tiềm chất của đó, nhìn theo bóng lưng hắn, ta cười cười nghĩ. Cũng chỉ có người như vậy, cuộc đời này mới không buồn đó, chương trình học dần dần tăng bài tập làm văn lại là ‗Động vật mà em yêu thích nhất.Chuyện cũ lại hiện ra trước nhiên tâm tình ta dâng biết nòng nọc không? Đó là loài sinh vật nhỏ mà ta sùng bái thể từ một sinh vật đầu to có đuôi biến thành một động vật lưỡng thê bốn chân, không có giáo khoa đã giấy trắng mực đen, danh chính ngôn thuận tổng kết là – Hoàn toàn biến thái!Ta nghĩ, không có gì ác liệt hơn thế ràng là biến thái, nhưng lại được sự nhất trí tán thành của các nhà nghiên cứu khoa thể nói rằng, đó chính là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của ta! Vì vậy rơi lệ, viết một bài―Nhật ký quan sát biến thái.‖Giáo viên cho ta điểm tối ta có sáng kiến, có chí khí. TÌNH YÊU LÀ GÌ? Editor Lân Ca Beta Docke Ngày đó, thầy giáo đưa cho tôi ba tờ đáp án, bảo hãy mang đi tuyên truyền trong ban một chút. Thầy nói mấy đáp án này khá mới mẻ, chắc chắn sẽ nhận được nhiều lời bình luận. Sau đó giống như đang kể chuyện phiếm, thuận miệng nói “Con bé này từ khi nhập học đến giờ thành tích cũng khá, nhưng nghe nói hồ sơ ở bên chủ nhiệm lớp lại phê là Không đáng nhận xét’, thật đúng là một quái tài thiên tài kỳ quái a!” Tôi mở ra xem, một tờ tô đen toàn bộ đáp án, một tờ đạt điểm tuyệt đối, tờ còn lại đáp án được tô theo hình trái tim đầy dụng ý. Là một cô bé sao? Cũng thật kiêu ngạo. Chỉ có điều, người cổ quái đều thích như vậy, cũng chẳng có gì lạ. Lại thuận tiện đưa mắt nhìn xem họ tên, trong ô đề tên viết ba chữ – Tương Hiểu Mạn. Đúng là nét chữ rất tinh tế. Thuở nhỏ lúc đi học luyện chữ, giáo viên có dạy, nét chữ nết người. Nếu là một người qua loa, nhất định không thể viết chữ đẹp được. Nhìn ba nét chữ xinh đẹp uyển chuyển kia, không hiểu sao, tôi đột nhiên muốn làm quen với cô bé này. Trực giác nói cho tôi biết, cô bé này, cử chỉ có thể khoa trương nhưng nhất định là một viên ngọc tinh tế. Nhưng còn chưa bắt đầu hỏi thăm đã nghe nói cô ta đang đuổi theo một nam sinh năm nhất, chạy vòng khắp trường. Nam sinh năm nhất đó tôi cũng có nghe nói tới. Trong ban chủ tịch hội có người từng hỏi qua ý kiến tôi, hỏi xem nên đặc biệt chiêu mộ hắn như thế nào. Còn nói, nam sinh đó rất cứng đầu, thế nào cũng không chịu đồng ý. Sau đó, tôi cũng từng nhìn thấy Quách Tiểu Bảo. Thái độ của hắn đối với mọi người có chút tự phụ, thậm chí có vài phần không coi ai ra gì. Thế nhưng cô gái này, thật sự lại có thể khiến hắn co cẳng bỏ chạy. Tôi nghĩ, tôi không thể bỏ qua cô ta. Tôi nói với cô ta, “Tôi là Vương Đình Hiên, muốn làm quen với bạn, quan sát đã lâu.” Bình thường nữ sinh nhìn thấy tôi đều sẽ cúi đầu, có phần e lệ. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ chủ động kết bạn với nữ sinh, cho nên tôi nghĩ, có lẽ cô ta sẽ có điểm kinh ngạc, hoặc là trong mắt có phần cảnh giác hoặc phòng bị. Hơn nữa, bốn chữ cuối cùng chắc hẳn đã dọa cô ta sợ. Nhưng cô ta hoàn toàn không sợ, cũng không hề nghi ngờ dụng tâm của tôi. Thậm chí tuyệt đối cũng không hề tò mò vì sao tôi lại chủ động tìm đến cô ta. Cô ta chỉ mỉm cười ngọt ngào, liên tục gật đầu. Câu đầu tiên nói với tôi lại là “Đi, chúng ta cùng đi tìm Quách Tiểu Bảo!” Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được thế giới này thật rộng lớn. Sau đó tôi cũng đi. Tôi liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra bộ dáng co quắp cùng bài xích của nam sinh kia. Khí tức cường liệt như vậy, thế nhưng cô gái này lại hoàn toàn xem nhẹ. Mãi cho đến khi cái người được gọi là Quách Tiểu Bảo kia không nhịn nổi nữa, vắt chân lên cổ chạy mất dép, cô ta mới nghiêm mặt mà nói một câu My god! Phản ứng thật kì quái. Tôi trấn an “Không sao, có lẽ hắn đã bị sự chủ động của em hù dọa rồi.” Sau đó mỉm cười, đi vào chủ đề chính, “Xem ra, em lại không bị sự chủ động của tôi hù dọa.” Thật rất muốn biết, rốt cuộc thì cô ta cảm thấy thế nào về tôi. Nhưng cô ta lại hoàn toàn không thèm để ý, cúi đầu nói đó là sai lầm của cô ta, nói nam sinh kia càng ngày càng giống người bình thường. Quay đầu lại, không ngờ còn vạn phần chăm chú cảm khái nói một câu “Làm kẻ biến thái như chúng ta, thật không dễ dàng gì.” Tôi nở nụ cười. Tôi đột nhiên ý thức được, cô gái này thực sự đem biến thái trở thành mục tiêu phấn đấu. Trong lúc nhất thời cũng không thể ngừng được ý cười. Hơn nữa, thật không còn lời nào để nói, chỉ mới gặp cô ta có một lần, tự đáy lòng liền nghĩ cô bé này thật đáng yêu. Giống con lợn rừng con tôi bắt được hồi ở nhà bà ngoại Kiêu ngạo, cuồng vọng, vô pháp vô thiên, còn có điểm ngốc nghếch nữa. Cô ta mời tôi gia nhập. Cơ bản là không cần suy nghĩ nhiều, tôi đã nói đồng ý. Sau đó, tôi luôn dẫn cô ta theo bên người, còn để cô ta tham gia vào hội học sinh. Tôi chỉ có thể nói là, năng lực công tác của cô ta làm cho tôi vui mừng lẫn kinh ngạc quá đỗi. Bất luận là giao việc gì cho cô ta, cô ta đều có thể xử lí đâu vào đấy vừa nhanh chóng vừa gọn gàng. Cho dù tôi đã cố ý gây khó dễ, cũng không làm khó nổi cô ta. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất là, cô ta không hề có một câu oán hận, thậm chí còn rất thích thú. Làm như không phải tôi lừa cô ta vào hội học sinh, mà là cô ta chủ động tranh thủ vậy. Tương Hiểu Mạn. Cô gái này, thật sự rất có cá tính. Không bao lâu sau, trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn, cô ta và Quách Tiểu Bảo chia tay, cùng tôi tiến tới. Đối với mấy loại tin đồn này, thông thường tôi đều bỏ mặc. Cho tới bây giờ, tôi đối xử với các nữ sinh đều bình đẳng như nhau, mấy tin đồn xung quanh cũng vì thế mà tự sụp đổ. Nhưng mãi cho đến một ngày, có một nữ sinh đến vặn hỏi tôi về tin đồn đó, tôi đột nhiên ý thức được, kỳ thực như vậy cũng không sai. Sau đó, không ngờ tôi lại chờ mong phản ứng của cô ta. Tôi phỏng đoán rất nhiều. Sau đó tôi nghĩ, nếu là tôi thì cứ coi như không có gì là được rồi. Quả nhiên, phản ứng của cô ta cũng không mãnh liệt, cứ phó thác tất cả cho tôi. Tôi nghĩ, bởi vì cô ta chẳng hề suy nghĩ gì đến nó. Tuy rằng cô ta luôn nhìn tôi nịnh nọt, giống như muốn lấy lòng tôi nhưng kỳ thật tôi biết, tất cả cùng lắm cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Cô ta nói, không chừng tôi và cô ta đều giống nhau, có thói quen để cho trái tim cô độc, nhưng chúng tôi không cô đơn. Cô đơn và cô độc, là hai chuyện khác nhau. Tôi và cô ta, đều thường xuyên vào những lúc không cô đơn, hưởng thụ sự cô độc một mình. Ánh mắt cô ta nhìn tôi có lúc rất tự do, thật không yên lòng. Tôi nhớ rõ ngày đó, tôi nói cô ta hãy phát biểu cảm nghĩ. Không ngờ cô ta lại làm trò trước mặt một đám học sinh ưu tú, sử dụng cách nói khoa trương lẫn ngôn ngữ tay chân để nói rằng Phải vì tuổi thanh xuân mà viết nên một trang huy hoàng sáng lạn. Có thể ngồi ở Hoa Gia, tất cả đều có chút tài năng, mà những người có mặt lúc đó đều là những tinh anh đã được trải qua tinh chọn tế tuyển. Sự khoa trương không gây chán cùng biểu tình vừa phải của cô ta, nếu không tính đến tình huống lúc đó, có thể nói là vô cùng ngây thơ trong sáng. Tôi không thể ngăn nổi ý cười nở ra từ tận nội tâm. Hơn nữa, tôi thật sự cảm thấy, cô ta mười phần thì chín phần chính là cố ý. Tuy rằng bề ngoài cô ta lúc nào cũng tỏ ra là một cô gái ngây thơ vô tội, luôn chớp chớp đôi con ngươi đen bóng kia Thành thật mà nói, tôi tin tưởng không ai có thể nhẫn tâm nổi giận với một khuôn mặt như vậy, đôi mắt của cô ta quá mức trong trẻo, thuần túy không có tạp chất, rõ ràng bộ dáng đó rất vô tội, nhưng tôi vẫn không nhịn được, muốn bóp chết cô ta. Một cô gái như vậy, đã mang đến cho cuộc sống nhất thành bất biến của tôi rất nhiều lạc thú. Thế hệ như tôi, bị gọi là tài phiệt đời thứ hai *con của tài phiệt, từ lúc nhỏ đã phải tiếp thu rất nhiều giáo dục. Mấy người bạn thời thơ ấu đều đã được đưa ra nước ngoài. Nhưng cha tôi lại là một người Trung Quốc rất truyền thống, chán ghét người nước ngoài gì đó. Khi Vương Đình Đình lên một tuổi, chị ấy cũng đã có vòng luẩn quẩn của riêng mình, thản nhiên tự đắc trong cái thế giới của mình. Cho nên tôi, có khi cũng sẽ cô đơn. Bởi vậy, chỉ có trêu chọc cô ta tôi mới có thể giải buồn. Tôi còn nhớ cái ngày giông tố ấy. Trước khi ra ngoài, mẹ đã dặn tôi nên mang theo mấy cây dù, còn nói là trời sắp mưa rồi, tôi nên chiếu cố các bạn học khác nữa. Mẹ vẫn luôn nhiệt tình như vậy, Vương Đình Đình có lẽ cũng được di truyền từ bà. Nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ mang theo một cây dù. Nhưng lời nói đó của mẹ lại khiến tôi nhớ đến cô ta. Sau đó tôi đi tìm cô ta, cô bạn ngồi cùng bàn với cô ta miêu tả sinh động như thật, kể lại chuyện cô ta đã có biểu hiện đặc sắc như thế nào trong tiết dự giảng. Tôi cười, cô ta quả nhiên là tai nạn thể chất. Tôi liền giúp cô ta một tay. Nhưng sau đó lại nhìn thấy biểu tình của cô ta, giống như thật sự vừa làm được một chuyện tốt vậy, hoàn toàn không có ý tứ cố gắng, luôn luôn ra vẻ như không thể tránh được. Sau đó tôi nói, chờ tôi tan học. Cô ta cười cười, không cự tuyệt cũng không đáp ứng. Tôi biết, cô ta kỳ thật cũng không thích cùng người khác thân mật quá mức. Quen lâu sẽ biết, cô ta luôn duy trì khoảng cách với mọi người. Hôm đó, đến chiều thì hết mưa. Cô ta cũng không chờ tôi. Tài xế đến đón tôi lúc năm giờ. Trời đã tối rồi, bắt đầu mưa to. Tài xế lái xe rất chậm. Tôi nắm trong tay cây dù đẫm nước mưa, lại suy nghĩ không biết cô ta có bị ướt hay không. Mấy ngày sau đó cô ta cũng không đến trường. Hỏi thăm mới biết, cô ta bị tai nạn giao thông. Lý do là tại cô ta tự nhiên lao ra đường. Cơn mưa xối xả, phương tiện lưu thông trên đường sẽ ít đi, hơn nữa cũng không có ai dám đi quá nhanh. Vậy mà cô ta vẫn có thể bị xe tông vào, thật không biết đầu óc cô ta được cấu tạo bằng cái gì nữa. Tôi liền bớt chút thời gian đến bệnh viện thăm cô ta. Đó cũng là lần đầu tiên, tôi không thấy mình hiện diện trong mắt cô ta. Tôi biết, cô ta nhìn tôi, nhưng đầu óc lại đặt ở đâu khác. Tôi có chút hờn giận, cố ý đùa giỡn cô ta. Bình thường nữ sinh đến độ tuổi này đều dễ ôm ấp tình cảm, cũng rất dễ bị trêu chọc đến đỏ mặt tía tai. Nhưng cô ta lại rất trấn định. Hôm đó, cô ta còn chăm chú hỏi tôi một vấn đề, “Nếu bị sét đánh trúng thì sẽ như thế nào?” Ý cô ta muốn hỏi tôi, có bị kinh hoảng hay không. Tôi biết trong lòng cô ta đã có đáp án rồi, con ngươi rạng rỡ tỏa sáng, lại có một vẻ vui sướng như vừa mới phát hiện ra đồ chơi mới. Ngày đó tôi viết lên cái chân thạch cao của cô ta mấy chữ Wating for you’. Thật ra ý nguyện ban đầu cũng chỉ muốn cô ta nhanh chóng khỏe lại, nhưng ở hoàn cảnh lúc đó, cũng bao gồm cả ý muốn chọc ghẹo cô ta. Cô ta mím mím môi, rất oan ức. Có khi tôi thật sự không hiểu nổi cô ta. Vì sao diễn cảm của cô ta không phải thẹn thùng, không phải buồn bực, không phải xấu hổ, mà là oan ức? Bởi vì tôi viết chữ quá lớn, làm cho cô ta không có chỗ để viết sao? … Sau đó cô ta lại đi tìm Hoàng Vinh. Tôi nghĩ, người cô ta tìm nhất định là Dư Hoàng Nhung. Người muốn tìm tới Dư Hoàng Nhung này, phần lớn đều vì muốn tìm Nghiêm Tử Tụng. Tên đó là bạn học chung thời tiểu học của tôi, khuôn mặt rất yêu nghiệt. Trường tiểu học của tôi chính là trường tiểu học tư nhân nằm trong khu biệt thự chúng tôi ở. Học sinh cũng không nhiều, nhưng giáo viên đều là tốt nhất. Tên đó từ nhỏ đã thế, chẳng cự tuyệt ai bao giờ. Hồi ấy trong lớp cũng có mấy bạn nữ thích khuôn mặt của hắn, mua đồ ăn cho hắn. Hắn đều ăn hết, nhưng chưa một lần gọi tên của bất cứ ai. Hắn bị cận thị bẩm sinh, nhưng cứ đeo mắt kính là bị choáng đầu. Lúc hắn đi học, bao giờ cũng dắt trên cổ áo một cái mắt kính, sau đó ngồi ở cuối lớp đọc sách. Trong lớp cũng có vài người không thích hắn, nói chỉ số thông minh của tên này có vấn đề. Nhưng thành tích thi cử của hắn thật ra cũng không tệ lắm. Nhưng không bao lâu sau, hắn liền ra sức học hành. Sau lại nghe người mẹ nhiệt tình của tôi kể lại, mẹ hắn mưu toan tài sản của ba hắn, còn bức ba hắn phải tự sát mà chết. Cũng không ngờ rằng, trong lúc hoàn cảnh gia đình lục đục như vậy mà Nghiêm Tử Tụng mỗi ngày vẫn đến trường đều đặn. Biểu tình cũng hết sức bình tĩnh, bộ dáng không thấy khổ sở chút nào. Đó là lần đầu tiên tôi phải dùng từ quỷ dị để hình dung một người. Sau đó lên phổ thông, tôi lại lần nữa gặp Nghiêm Tử Tụng. Bấy giờ hắn đến để tìm Dư Hoàng Nhung. Dư Hoàng Nhung là anh em họ với hắn, nghe nói bọn hắn ở chung. Nhưng dù Nghiêm Tử Tụng đã từng trải qua những chuyện gì, đều chẳng có gì liên quan đến tôi. Tôi cũng không thèm để ý. Chỉ có điều, mặc kệ tiểu biến thái muốn tìm Hoàng Nhung hay là tìm Nghiêm Tử Tụng, tôi nghĩ đều không cần thiết, dù thế nào cũng phải ngăn cản. Thời điểm rời khỏi Hoa Gia, tôi đột nhiên có chút không nỡ buông tay. Có lẽ tôi luyến tiếc thú vui này. Sau đó tôi chỉ nói rằng tôi sẽ “wating for you”, cô ta liền hiểu ngay. Tiếp theo trái lại còn ngoan ngoãn tiếp tục làm sư muội của tôi. Thực ra, cô ta cũng không phải dễ dàng thỏa hiệp như vẻ bề ngoài. Cô ta chỉ thỏa hiệp với những chuyện mà cô ta không thèm để ý đến mà thôi. Ngày học sinh mới tới báo danh, cô ta nhìn thấy tôi, cũng rất hưng phấn. Cô ta hỏi tôi có rung động với ai, hay trong lòng có đối tượng nào chưa. Đã từng có một lần, tôi cho rằng cô ta thử tôi. Trước kia, các nữ sinh luôn luôn thử lòng tôi bằng tất cả các kiểu khác nhau. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, cô ta không phải như vậy. Cô ta thật sự muốn hỏi tôi đã có người yêu hay chưa. Ngay vào khoảnh khắc đó tôi đã biết, trong mắt cô ta, tôi thật sự chỉ là sư huynh mà thôi. Vậy còn tôi thì sao? Nhất thời tôi cũng không có đáp án. Tôi chỉ cảm thấy, giữ cô ta ở lại bên cạnh là một chuyện vô cùng thú vị. Hơn nữa cô ta rất thông minh, dễ dàng hiểu được tôi đang nói cái gì, hiểu tôi muốn cái gì, hiểu được tôi đang làm cái gì. Ở cùng với một người thông minh, là một chuyện rất nhẹ nhàng, rất khoái trá. Lại không bao lâu sau, có một cô gái tương đối hoàn mỹ về mọi mặt biểu lộ tâm ý với tôi, nói cô ta yêu tôi. Tôi đồng ý luôn. Bởi vì tôi đột nhiên muốn biết, cái gì gọi là yêu. Nhưng tôi phát hiện, ở cùng với cô bạn đó cực kì không thú vị. Cô ta theo đúng quy củ canh giữ bên cạnh tôi, hết thảy đều lấy tôi làm trọng, hết thảy đều thuận theo ý của tôi. Thật ra Tương Hiểu Mạn cũng rất nghe lời tôi, nhưng tại sao, luôn khiến cho tôi cảm giác được, một sự bất đồng lớn đến như vậy? Sau đó có một ngày, cô bạn kia hỏi tôi, tôi có yêu cô ta không. Tôi nói, yêu. Cái từ này, thế nhưng lại thật dễ dàng nói ra khỏi miệng, kể cả khi không mang theo một chút cảm tình nào. Sau đó tôi lơ đãng đảo mắt nhìn thấy Tương Hiểu Mạn đang ẩn nấp ở gần đó. Cô ta đang tò mò mở to hai mắt, không có lấy một chút dấu vết ghen tuông. Điều này làm cho tôi đột nhiên có chút mất hứng. Mẹ từng nói, yêu là phải nỗ lực. Vương Đình Đình lại nói, yêu là tim đập nhanh. Yêu là bảo vệ. Yêu là phải giữ lấy. Nhưng bất kì một cảm giác nào, cô ta đối với tôi, đều không có. Tôi chỉ là sư huynh của cô ta. Sự ngạo mạn của bản thân khiến cho tôi giảm bớt số lần gặp cô ta, chỉ là ngẫu nhiên hứng lên mới đi gặp một lần. Sau lại tiếp tục giao việc của bản thân cho cô ta xử lý, tùy ý sai sử cô ta. Tôi vẫn chưa hiểu được, vì sao cô ta luôn lãnh nhận tất cả. Cô ta, đến tột cùng, đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô nhóc này, luôn thích làm mưa làm gió. Cô ta hy vọng thiên hạ không được yên ổn. Đầu óc cô ta đều chứa một thứ gì đó cổ quái đáng ngạc nhiên. Lời nói của cô ta luôn không có logic. Cô ta luôn khiến người khác không thể để bụng, lại càng không thể tức giận. Thi vào đại học. Sau đó lại là một năm chia lìa. Tôi thử không liên hệ với cô ta nữa. Vậy là cả một năm trời, thật sự không có liên lạc gì. Tôi tiếp tục nếm thử tình yêu Số lần không nhiều lắm, cũng đủ để chán ghét. Ngày tháng buồn chán đến cực độ. Sau đó tôi nói, thật ra tôi đã có người yêu, tôi đang đợi cô ấy. Thật sự. Wating for you… Không khéo không thành truyện, Nghiêm Tử Tụng cũng đến đại học Z. Ngày đó chúng tôi ở nhà ăn không hẹn mà gặp. Hàng ngày, nhà ăn chỉ cung ứng một số lượng canh nhất định. Hôm đó chỉ còn lại một phần canh cuối cùng, tôi cùng hắn đồng thời nhìn trúng. Sau đó, có một bạn học ở phía sau gọi tên tôi. Nghiêm Tử Tụng đứng yên tại chỗ thật lâu, nói “Vương Đình Hiên.” Xem ra hắn vẫn còn nhớ tôi. Sau đó hắn còn nói, “Ồ, lúc cậu còn bé luôn ném đi tất cả những thứ được tặng.” Bấy giờ tôi mới nhớ, lúc tôi học tiểu học, cũng có mấy bạn nữ mua thứ này thứ nọ cho tôi, tôi đều vứt qua một bên. Chỉ là mấy cái thứ đó, thậm chí còn có cái được làm bằng thủ công, làm sao có thể bỏ vào miệng được. Tôi lại nhớ, hồi đó hắn còn nói với tôi, hắn nói “Cậu thật lãng phí.” Chén canh đó tôi cũng không hẳn là không có không được, nhưng tôi lại không muốn cho hắn. Cho nên chúng tôi liền giằng co. Không ai nhường ai. Sau đó Nghiêm Tử Tụng có chút mất kiên nhẫn, hắn hỏi “Còn canh không?” Nói “Canh nào cũng được.” Ồ, thật sự là một tên khiến cho lòng người bất mãn. Tôi chiếm được chén canh đó xong, đem đi đổ hết. Rốt cục đến khi nào Tương Hiểu Mạn mới tới đây? Tôi đã có chút mất kiên nhẫn rồi. Các lớp khóa trên khai giảng tương đối sớm hơn. Khoa Luật chúng tôi cùng sinh viên khoa Quản Trị tranh nhau một phòng làm việc. Lúc đó, học viện nói, nội bộ tự giải quyết với nhau đi. Bọn họ tìm tôi ra mặt, vừa vặn đụng phải mỹ nam của khoa Quản Trị. Nghiêm Tử Tụng nói “Phòng làm việc chỉ có một gian thôi sao?” Sau đó nói “Vậy không thể nhường cho mấy người được.” Lại giằng co. Lúc tân sinh viên khai giảng, mọi việc đều trở nên bề bộn. Bọn bạn tôi đột nhiên lại ồn ào khiêu khích “Đình Hiên, không phải cậu nói có bạn gái sao? Mang đến đây cho anh em nhìn một cái a!” Bọn họ cứ nghĩ rằng tôi chỉ muốn mượn cớ thôi, càng không tin tưởng tôi. Trong khoa chúng tôi, tôi cũng có chút danh tiếng. Cho nên bọn họ đều gọi Tương Hiểu Mạn là cô bạn gái trong truyền thuyết. Tôi cũng không nói cho bọn họ biết tên cô ta. Nhưng nói thật, tôi cảm thấy cách gọi đó cũng không tệ lắm. Nếu Tương Hiểu Mạn là bạn gái của tôi, tôi nghĩ, ít nhất sẽ không làm cho tôi cảm thấy không thú vị. Ngày đó tôi nổi lên ý nghĩ như vậy, sau đó liền chờ cô ta đến. Tôi biết hôm đó là ngày khai giảng của cô ta. Cô ta luôn có thói quen nước đến chân mới nhảy, nhất định đồng hồ chưa reo sẽ chưa ra ngoài. Nhưng tôi cũng không để ý đến thời gian, dù sao chỉ muốn đợi đến khi nào được thì thôi. Ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhìn thấy cô ta rồi. Vừa nhìn thấy dáng dấp nhẹ nhàng khoan khoái ấy, tinh thần lập tức dâng cao như trước. Cô ta là một cô bé dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Bộ dáng cũng không có gì thay đổi so với hình ảnh trong trí nhớ của tôi. Tôi mới đột nhiên ý thức được, kỳ thật bấy lâu nay tôi vẫn luôn nhớ cô ta. Nhưng người mà Tương Hiểu Mạn nhìn thấy đầu tiên… Lại không phải là tôi, người đang đứng ở ngay cổng trường chờ cô ta, Mà là một kẻ tùy ý đi ngang qua —— Nghiêm Tử Tụng. Tôi lại một lần nữa có một cảm giác sai lầm. Tôi hỏi, “Hắn đẹp trai lắm sao?” Cô ta nói “Đẹp a”, không hề che giấu sự tán thưởng của cô ta. Trong lòng tôi đột nhiên có điểm chua xót. Từ nhỏ cũng có rất nhiều người nói rằng ngoại hình của tôi rất khá. Nhưng trong mắt cô ta, chưa bao giờ từng có cái kiểu tán thưởng gần như yêu thích ấy. Cho nên, tôi nửa thật nửa giả nói rằng, thần kinh thị giác của cô ta chắc đã bị tổn thương rồi. Lời nói khoa trương của cô ta, ngay chính bản thân cô ta cũng biết là nói dối. Sau đó, Nghiêm Tử Tụng đến chen lời. Sau đó, cô bé này, không ngờ lại dám kêu lên “Chào sư huynh!” … Cô ta gọi to tên tôi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nếm qua tình cảm mãnh liệt như vậy. Một nỗi bất an khó hiểu đột nhiên bao trùm lấy tôi. Sau đó tôi nghĩ, ít nhất thì tôi cũng đã nói cho Nghiêm Tử Tụng biết, người đó, là người của tôi. Hẳn là vì liên quan tới vụ tranh chấp phòng làm việc, hắn cũng có phản ứng không tốt với cô ta. Tôi nhìn cô ta, phát hiện cô ta lại không thèm để ý đến điều này, thậm chí còn vui mừng. Thậm chí tôi còn nhìn thấy sâu trong ánh mắt của cô ta là một nỗi vui mừng khôn xiết, tựa như xa cách chín năm bây giờ mới được gặp lại. Trước đây cô ta đã từng gặp Nghiêm Tử Tụng rồi sao? Hay là vào thời gian đó, cô ta tìm Hoàng Nhung, thật sự chính là vì hắn? Sau đó Vương Đình Đình gọi điện thoại cho tôi. Chị ấy đã đến thư viện trường đại học Z. Chị ấy nghe nói người bạn gái trong truyền thuyết của tôi hôm nay đã đến, la hết đòi gặp mặt. Tôi cảm thấy lời đề nghị này cũng không tệ, liền đồng ý. Nhưng khi cô ta đến gặp tôi, đột nhiên lại uốn cái đầu xù lên như một đứa ngốc. Nụ cười khúc khích mới nhìn còn thấy ngơ ngác, nhưng liếc mắt nhìn lại có vẻ như đang khi dễ người ta. Tôi không thích. Cô ta vẫn như trước, muốn thỏa hiệp. Đối với những chuyện cô ta không thèm để ý, cô ta đều sẽ thỏa hiệp, không cần bất cứ một lý do gì. Đến tối, cái đứa ngốc này lại bắt điện thoại của tôi với giọng nói đầy vẻ tức giận. Giọng nói ủy khuất xen lẫn kiêu ngạo ấy lại làm cho tôi không nén được ý cười. Sau đó tôi mang theo vài phần vui đùa, nửa thật nửa giả hỏi cô ta có muốn làm bạn gái của tôi không. Cô ta cự tuyệt. Tôi không nghĩ tới, so với tưởng tượng, trong lòng lại cảm thấy… Mất mát. Ngày hôm sau tôi lại gọi điện thoại tìm cô ta. Bạn cùng phòng nói, cô ta đi câu cá vàng rồi. Nghe thật vớ vẩn, cũng không phải là chuyện cô ta thích làm. Thậm chí tôi hoài nghi, chắc là cô ta đi tìm Nghiêm Tử Tụng. Tôi bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô ta tích cực hơn tôi nghĩ rất nhiều. Thời gian học quân sự, tôi lại đụng phải Nghiêm Tử Tụng. Tôi bảo hắn đợi một chút, tôi có chuyện này muốn hỏi hắn. Vốn định kiếm cách để Tương Hiểu Mạn ra ngoài, cô nhóc đó không ngờ lại dám giả bộ ngã xuống, bất tỉnh. Tôi ẵm cô ta lên, trọng lượng của cô ta đối với tôi mà nói, quá dễ dàng. Sau đó tôi hỏi, “Nghiêm Tử Tụng, người này có hứng thú với cậu. Nói đi, cậu có tiếp nhận hay không?” Nghiêm Tử Tụng mà tôi quen biết, hắn sẽ không chịu tiếp nhận bất luận kẻ nào. Bởi vì nếu tiếp nhận, tương đương với việc trở thành sở hữu của một cá nhân. Như vậy, những thứ mà hắn nhận được, sẽ giảm bớt. Cho nên với ai cũng vậy, hắn đều có thể, nhưng đồng thời, cũng đều không thể. Nhưng mà hắn lại hỏi cô ta “Cô có biết nấu ăn không?” Vào lúc tôi cho rằng quan niệm của hắn đã thay đổi theo năm tháng, hắn lại đột nhiên nói với Tương Hiểu Mạn “Tôi biết cô là ai rồi.” Những lời này, có thể cô ta cũng không hiểu được tầm quan trọng của nó. Nhưng tôi biết, đối với Nghiêm Tử Tụng, đây chính là một ngoại lệ. Tất cả tình yêu, đều được bắt đầu bằng những ngoại lệ. Tôi lại cảm thấy bất an, nhưng cũng không cho phép mình làm gì. Nhưng mà Nghiêm Tử Tụng, cuối cùng vẫn cự tuyệt cô ta. Nghiêm Tử Tụng nói, “Ai cũng có thể, cô thì không.” Hắn sẽ nói “Không được.” Hoặc nói “Ai cũng có thể.” Nhưng “Ai cũng có thể, cô thì không”, những lời này đối với Tương Hiểu Mạn mà nói, chính là một ngoại lệ. Tôi đột nhiên cảm thấy, sự tình bắt đầu có chút vượt ra khỏi dự kiến của bản thân. Hôm đó Tương Hiểu Mạn còn hỏi tôi ba vấn đề. Anh có thích em không? Anh có yêu em không? Anh có quyết tâm sẽ theo đuổi em đến cùng hay không? Tôi phát hiện, cô ta có vẻ như chẳng quan tâm đến cái gì, nhưng thật ra lại để tâm đến tất cả. Không ngờ cô ta dám hỏi ngược lại tôi. Tôi có thích cô ta không? Ừm. Yêu cô ta không? … Có quyết tâm theo đuổi cô ta đến cùng không? … Tôi còn không biết cái gì là tình yêu. Nhưng tôi phát hiện, chữ yêu này khác xa so với những gì tôi đã từng nghĩ, thật khó nói ra lời. Tôi không muốn nói dối cô ta. Tôi nghĩ, ít nhất tôi sẽ, sẽ yêu em. ———————————————————————————————————————- P/S Bắt đầu từ bây giờ, Docke sẽ hợp tác với Lân Ca cùng nhau edit bộ này với mong muốn hoàn thành tác phẩm một cách nhanh nhất, hay nhất. Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ. Lân Ca cũng có nhà riêng ở các bạn ghé qua ủng hộ nha. Cám ơn Lân Ca và mọi người rất nhiều Thể loại Hiện đại, hài Converter Tuyetbangnhi Editor Docke Ta rất yêu Nghiêm Tử Tụng, yêu đến mức không có cách nào kiềm chế nổi. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề ta sẽ trở thành bạn gái của hắn. Ta giúp giặt quần áo, quét dọn vệ sinh. Mỗi ngày ta đều tự cho mình là bạn gái của hắn. Cho dù hắn có chán ghét ta cỡ nào, ta vẫn không thèm để ý. Nhưng hắn lại không thương ta. Hắn chỉ ăn cơm ta làm cho hắn, sau đó mỗi lần nhìn thấy ta đều nói “Ngươi cút sang một bên cho ta!”. Có một ngày, ta đẩy hắn xuống cầu thang rồi nói “Nghiêm Tử Tụng, ngươi tàn phế đi! Ngươi tàn phế, ta sẽ nuôi ngươi cả đời.”. Về sau, ta lại đột nhiên không thương hắn nữa. Hắn làm gì ta cũng thấy phiền. Có một ngày hắn tự mình té xuống cầu thang rồi nói với ta “Tương Hiểu Mạn, ta tàn phế, ngươi phải nuôi ta cả đời.” Hắn còn nói “Nếu không, ta giặt quần áo, nấu cơm giúp ngươi ?” [ Được rồi, thật ra văn án còn một phần nữa…] Vương Đình Hiên là sư huynh của ta. Hoặc có thể nói là, một pho tượng thần. Mọi người đều nói, nếu trong văn án mà không nhắc gì đến hắn là bất kính. Gì vậy! Ta cự tuyệt đề cập đến người này. Trang chủ Truyện Mọi người đều nói ta biến thái » Mua Sách Tại Những Trang Thương Mại Điện Tử Uy Tín Mô tả Giới thiệu nội dung cuốn sách "Mọi người đều nói ta biến thái" của tác giả Trùng Tiểu Biển Giới Thiệu Ta rất yêu Nghiêm Tử Tụng, yêu đến mức không có cách nào kiềm chế nổi. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề Ta sẽ trở thành bạn gái của hắn. Ta giúp hắn giặt quần áo, quét dọn vệ sinh. Mỗi ngày ta đều tự cho mình là bạn gái của hắn. Cho dù hắn có chán ghét ta cỡ nào, ta vẫn không thèm để ý. Nhưng hắn lại không thương ta. Hắn chỉ ăn cơm ta làm cho hắn, sau đó mỗi lần nhìn thấy ta đều nói “Ngươi cút sang một bên cho ta!”. Có một ngày, ta đẩy hắn xuống cầu thang rồi nói “Nghiêm Tử Tụng, ngươi tàn phế đi! Ngươi tàn phế, ta sẽ nuôi ngươi cả đời.”. Về sau, ta lại đột nhiên không thương hắn nữa. Hắn làm gì ta cũng thấy phiền. Có một ngày hắn tự mình té xuống cầu thang rồi nói với ta “Tương Hiểu Mạn, ta tàn phế, ngươi phải nuôi ta cả đời.” Hắn còn nói “Nếu không, ta giặt quần áo, nấu cơm giúp ngươi?” Tham khảo thêm Thiên Đạo Đồ Thư QuánTham khảo thêm Hồng ĐậuTham khảo thêm Kỳ Thật, Cây Lim Có Thể DựaTham khảo thêm Tổ Trọng ÁnTham khảo thêm Sự Chờ Đợi Của Lương ThầnCLICK LINK DOWNLOAD EBOOK TẠI ĐÂY. Thẻ từ khóa Mọi người đều nói ta biến thái, Mọi người đều nói ta biến thái pdf, Mọi người đều nói ta biến thái ebook, Tải sách Mọi người đều nói ta biến thái thaituathachotoinhe Th3 31, 2013 083458 Sao lâu quá kông up chương mới zậy docke????? 😦 Trả lời Chau Th4 23, 2013 224411 that van an hay qua web cua pan chuyen nao cung hay Trả lời Chau Th4 23, 2013 224517 post nhanh nhanh nha 0_o Trả lời Mink A Th7 04, 2013 135228 Docke ơi, link chương 2 hem thấy zậy? docke xem lại hộ mìn zới. Trả lời docke Th7 05, 2013 165046 docke đã sửa lại link rồi nha. Trả lời Đinh gia trang - Yếu hưu thả đãi thanh sơn lạn Th7 17, 2013 103212 docke edit quyển này rồi à, nhà bạn có muốn ý muốn hợp tác không vậy ^^ Trả lời docke Th7 17, 2013 114904 Rất vui nếu có ai đó cùng hợp tác, mình đang rất đau đầu về bộ này vì bản convert quá khó. Bạn có thích làm bộ này không? Trả lời Đinh gia trang - Yếu hưu thả đãi thanh sơn lạn Th7 18, 2013 230341 thế mình để yh và fb ở đây để dễ liên lạc bàn nhé yh ngocdalan01 fb Đa Lân Ngọc Đinh gia trang - Yếu hưu thả đãi thanh sơn lạn Th7 20, 2013 105226 Trả lời Muabuon Th8 10, 2013 133232 Docke ơi truyện này có bao nhiêu chương ak?? Truyện hay lắm! Thanks bạn nhiều Trả lời hoathanhdieu Th8 11, 2013 155621 bạn ơi, truyện này có bao nhiêu chương vây? Trả lời missloveuk Th8 31, 2013 122439 muốn nhấn like cho bạn mà không thất nút đó đâu cả! Trả lời Tuyen Th10 03, 2013 092523 Ban oi chug nao co chuong moi Trả lời luvren Th10 29, 2013 215057 Ung ho ban nhieu lam. Minh cuc thich truyen nay luon ay. Rang len ban nhe Trả lời ntnt0609 Th11 22, 2013 103545 sao ko kím đc nút like vậy . Trả lời Luvren Vuong Th2 23, 2014 022620 Bạn biết không, ngày nào mình cũng lượn lờ vô nhà bạn hoài để xem bạn có post chap mới truyện này không. Mình thích thích lắm NTT, mình thích mẫu con trai như vậy, đôi lúc hơi ngốc nghếch, ngại ngùng trước mặt người mình thích nhưng lại trưng bộ mặt lạnh lùng với người khác. Bạn ơi, cố lên bạn nhé. Đừng drop truyện này bạn nhé. Mình cảm ơn bạn nhiều vì đã edit một bộ truyện khó nhằn như vậy . Trả lời docke Th2 24, 2014 170331 Cám ơn lời động viên chân thành của bạn. Cũng mong các bạn ráng đợi, vì bộ này hơi khó đối với khả năng edit của Docke nên đôi lúc cần phải mất 1-2 mới xong một chương bạn ạ Trả lời Đá đen Th3 19, 2014 215459 bạn ơi chương 2 xem k dx,ban kiem tra lai giup minh nhe. TRuyen ban edit rat hay,cam on ban nhiu ^^ Trả lời docke Th3 20, 2014 113033 Sửa link rồi nha bạn Trả lời maomaolaodai Th3 30, 2014 213118 truyện hay quá bạn ơi, thật là không đỡ nổi độ biến thái của nữ chính mà mình cug là dân dọc ngôn tình lâu năm mà lần đầu tiên thấy 1 nữ chính đạt đến trình độ này. Xin được đặt gạch dựng lều ngóng nhà bạn >< Trả lời peuaxwy Th4 09, 2014 203348 quá hay ^^ Trả lời pcy1127 Th5 12, 2014 100605 Cảm ơn nhà rất nhiều đã edit, đọc thấy chị nữ chính này biến thái quá nhưng mà quá hợp ý mình hahaha chị chủ nhà cho em hỏi là chị có dự định làm ebook ko? Trả lời docke Th5 12, 2014 164824 Mình không làm ebook truyện nào hết bạn à. Trả lời Linh Linh Th5 14, 2014 085953 là không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hài ơn editor nhé Trả lời nhocluvmoney Th5 15, 2014 082647 Thanks b đã edit nhá, truyện rất hay. Muốn like mà ko thấy đâu cả Trả lời janechit Th5 15, 2014 215033 Cám ơn bạn rất nhiều vì đã edit và chia sẻ 🙂 Trả lời Yến My Th5 18, 2014 185459 chào bạn, bạn có thể cho phép mình repost truyện này lên DĐLQĐ được không? mình sẽ dẫn link và ghi thông tin đầy đủ. Rất mong nhận được sự đồng ý và hồi âm của bạn. thanks 😀 Trả lời docke Th5 19, 2014 110457 ok Trả lời Yến My Th5 19, 2014 183819 Thiên Nhai Th5 19, 2014 213114 Chị ơi, e xin làm ebook truyện này được k ạ? E sẽ ghi nguồn rõ ràng và dẫn link về đây cho chị… Trả lời docke Th5 26, 2014 111149 ok Trả lời Thiên Nhai Th5 31, 2014 121746 Hường Th5 21, 2014 220825 chào bạn, mình xin repost sang được không ạ Trả lời docke Th5 26, 2014 111254 ok Trả lời ⊱✿ Lăng Du ✿⊰ Th6 12, 2014 130231 Đã đọc xong và không khép miệng lại được. Nói chung là mĩ mãn hoàn toàn ^^ truyện nhẹ nhàng, hài hước thôi rồi, đặc biệt là nữ chính bá đạo. Truyện pha lẫn nhiều yếu tố tình thân, tình bạn, tình yêu, …. bi thương, vui vẻ và thậm chí có chút lạ nữa. Đây không phải là lần đầu tiên em đọc truyện hài, nhưng có lẽ đây là lần em cười thoải mái nhất ^^ bị tính cách của nữ chính làm ám ảnh nghiêm trọng. Cô gái tự cho mình là biến thái và lấy đó làm mục tiêu của cuộc sống, nhưng cô cũng có một trái tim nhân hậu, hết lòng vì người mình yêu. Tương Hiểu Mạn, cảm ơn cô, cũng như cậu chuyện thú vị của cô! Và một lần nữa cảm ơn docke đã Edit bọ này, hi vọng docke sẽ tiếp tục edit nhiều bộ thú vị và hay hơn nữa. Luôn ủng hộ ❤ * hôn * Trả lời Arikado Tadomoki 410 Th7 31, 2014 013056 Arigatou ~ ♡ Trả lời Van miumiu Th8 02, 2014 205925 Cam on ban rat nhieu da lam truyen nay, smile Trả lời kellywong007 Th10 13, 2014 210558 Đúng là ko có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn không á -. Thanks bạn lắm. Cứ ngỡ Tiểu Mạn theo đại thần, cuối cùng lại nên duyên với mặt lạnh *. Nói chung nam tài và nữ lợi hại. Thích truyện này. Trả lời abbienguyen Th2 12, 2015 231719 dù muộn nhưng mình cám ơn bạn rất nhiều vì đã edit truyện này nhé, theo mình truyện này biến thái nhất là bà tác giả =, năm mới chúc bạn luôn vui vẻ, mạnh khỏe và hạnh phúc bên gia đình nha, nếu có t/gian thì hãy tiếp tục edit truyện tiếp nha bạn Trả lời PhanLinh Th10 21, 2015 003647 Nhà bạn toàn truyện hợp gu mình. Kkkk 😄 Trả lời camtucautrang Th10 29, 2016 135036 Mình đã đọc xong bộ này bên ddlqd, cảm ơn bạn đã edit, bộ này hài, hay, vài đoạn đọc rất cảm động, mới đầu mình không quen cách xưng hô ta, nhưng chính xưng hô ta mới làm nổi bật sự hài của truyện, mong chờ những bộ sau của bạn Trả lời

mọi người đều nói ta biến thái